Nếu có dịp hỏi một anh chị nào lớn tuổi nhưng mãi không thăng tiến được trong công việc về lãnh đạo trẻ của họ trong công ty thì kiểu gì chúng mình cũng nghe trường ca than thở, chửi rủa kiểu: “Ôi! Thằng chó ấy suốt ngày nịnh Tổng giám đốc chứ tài cán mẹ gì”, “Èo! Thôi anh ơi, nó khéo mồm thôi chứ năng lực có gì đâu”…
Các cháu teen teen tấm chiếu mới thường rất ghét những người giỏi ngoại giao, thân thiết với lãnh đạo – bọn này còn trẻ nên có đặc quyền ngu nên Anh Ba không trách nhưng nhiều anh chị 4x, 5x ì ạch mãi trong sự nghiệp nhưng thở ra là chửi người khác hèn mạt, xu nịnh, bợ đít sếp khiến Anh Ba rất phiền lòng.
Hãy mở củ sọ ra một chút để nghiêm túc nhìn nhận rằng trên đời này ai cũng thích được nghe những lời ca ngợi, khen có lố quá cũng không sao nhưng ghét oan một chút là thành oán thù, căm ghét liền. Không phải ngẫu nhiên mà Bát Giới lúc nào cũng được lòng Đường Tăng dù rằng nó không phải là thằng xuất chúng của team, Ngộ Không nói trăm câu không bằng nó thủ thỉ một lời với sư phụ. Cũng không phải Càn Long ngu tới mức không biết Hoà Thân là nịnh thần mà suốt đời giữ làm tâm phúc bên cạnh…
Lãnh đạo mặc nhiên là không bao giờ ngu – đó là chân lý, có thể lãnh đạo kém nghiệp vụ, kém nghệ thuật quản trị, kém nhiều thứ khác so với loại chuyên viên như anh chị (ấy là tôi nói dưới góc độ anh chị nghĩ thế) nhưng nhất định lãnh đạo không ngu – vì ngu thì làm sao mà làm lãnh đạo, hỡi ôi.
Anh chị thấy ai thằng nịnh, họ cũng thấy. Anh chị biết ai trung thực, họ cũng biết nhưng công việc thì bộn bề, mệt mỏi mà suốt ngày nghe “Sếp làm thế là sai/ Sếp cần giải trình rõ việc… / Tôi thấy thế này – thế kia là không công bằng…” thì quả thật rất mệt. Ấy là chưa kể thật ra ý kiến anh chị đa phần là dốt và húng nhưng cứ tưởng mình là trung quân ái quốc nên việc gì cũng ý kiến, ý cò.
Sếp ở tầng cao hơn thì sẽ có những thông tin nhạy cảm, đặc biệt hơn mà đám đông thường không biết tới. Lãnh đạo họ có cái khó của lãnh đạo. Những quyết định đưa ra đều được cân nhắc trên tất cả mọi phương diện vì hơn ai hết sếp của anh chị quá hiểu rằng thằng ký là thằng chịu trách nhiệm. Có đến lượt anh chị dạy khôn?
Nghe những lời động viên góp ý nhẹ nhàng, ngọt ngào – ai mà không thích? Ai cũng biết đó là “nịnh” nhưng Anh Ba nhắc lại nịnh không bất hợp pháp, không trái đạo đức, cũng không hề phá hoại trật tự công cộng cũng như làm loạn chuẩn mực đạo đức xã hội… trong chừng mực nào đó, những lời khôn khéo, hài hoà sẽ mang lại sinh khí cho cả tập thể, công ty.
Thế nên khi thấy bọn chuyên viên cao tuổi chửi người gần gũi sếp là đê hèn, cơ hội… thì Anh Ba tin chắc rằng đời các anh chị chỉ dừng ở đó. Thật ra người hèn chính là anh chị vì bức bối, bực dọc như vậy nhưng có dám viết đơn nghỉ việc đâu, sợ cút khỏi cơ quan rồi thì đói nên cứ bám víu mãi nơi đây. Đó mới là siêu hèn. Muốn chửi thì soi gương mà chửi.
Phải khôn một chút để hiểu rằng cuộc sống công sở hiện đại có rất nhiều sự việc không như ta mong muốn. Nhưng hãy nhớ rằng, tập thể không cứu anh chị khỏi tai tiếng, đòn thù; tập thể cũng không bảo vệ anh chị trước đơn thư, khiếu nại, tập thể càng không viết tâm thư đòi bổ nhiệm anh chị lên chức… ok chưa?
Những người ăn xin không bao giờ ghét tỉ phú mà chỉ ghét những người ăn xin khác xin được nhiều tiền hơn. Đừng bao giờ tin vào tình cảm chân thành của đồng nghiệp – vì thử một lần lấy phiếu tín nhiệm đi rồi sẽ thấy khi tranh đua quyền lợi thì tình nghĩa anh em chắc có bền lâu.
Lãnh đạo của anh chị mới chính là người quyết định tăng lương, phê duyệt kế hoạch, đề bạt việc thăng tiến và quyết định mức độ trọng dụng dành cho anh chị. Ngay cả trong bàn nhậu chỉ có lãnh đạo mới có quyền “ăn thoải mái, nói vô tư, uống từ từ”.
Đặt địa vị nếu anh chị làm lãnh đạo, anh chị có thích nghe nhân viên của anh chị nói những lời bố láo, tinh tướng về anh chị không? Anh chị có thích và trọng dụng những thằng cấp dưới có tí năng lực nhưng thường xuyên ngạo mạn không? Hay là đợi thời cơ tiễn nó lên đường? Hỏi là đã trả lời.
Nịnh là một nghệ thuật và người nịnh giỏi là một người thật sự có năng lực. Đừng chửi rủa và ghét người ta chỉ vì người ta nắm được quy luật cuộc chơi tốt hơn anh chị. 17h hàng ngày anh chị phủi đít về nhà ăn cơm, ôm vợ, dạy học cho con thì họ đôi khi phải xách cặp cho lãnh đạo tiếp khách, ngoại giao đến tận nửa đêm mới xong việc và sáng hôm sau vẫn có mặt tại công sở đúng giờ.
Những ngày lễ anh chị chơi với gia đình thì họ phải thay mặt sếp xử lý đủ thứ việc chung – riêng sao cho vẹn toàn mọi nhẽ… Họ hi sinh như thế thì việc họ thăng tiến nhanh hơn có gì trái với mệnh trời?
Năng lực chỉ là một phần của sự nghiệp, kỹ năng sống là thứ vô cùng quan trọng phải học hỏi, trau dồi và đôi khi cần cả sự thông minh tuyệt đỉnh, việc người có não cần hiểu là không phải khinh miệt, chửi rủa, chỉ trích, tẩy chay mà phải nghiêm túc học hỏi, thực hành trong mọi mối quan hệ của đời sống.
Còn không làm được thì hãy tự tách mình ra khỏi đám đông, khâu loa lại và sống cuộc đời bình yên như cách anh chị chọn.
Nghĩ người khác xu nịnh để được thăng chức là anh chị đang lấy cớ cho lòng ghen tỵ của mình. Chối làm gì hehe.
Thật ra khi anh nghe nịnh mà thấy khó chịu, kinh tởm thì đơn giản người được nịnh không phải là anh thôi.